CỘNG ĐỒNG HỌ NGUYỄN VIỆT NAM - CỔNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ
Tuyển tập thơ Nguyễn Bính 7
Thứ sáu - 26/04/2019 03:31
Tuyển tập thơ Nguyễn Bính 7
Một đêm li biệt
Nguyễn Bính
Còn đêm nay nữa mai đi,
Người xuôi thôi có mong gì gặp nhau,
Còn đêm nay nữa rồi sau,
Giang hồ ai biết ai đâu ai tìm?
Mịt mù tǎm cá bóng chim,
Chim bay dặm thẳm cá tìm sóng khơi.
Con tàu ngược, con tàu xuôi,
Con tàu chẳng đợi chờ tôi bao giờ?
Đi không kẻ đợi người chờ,
Bọt bèo trôi dạt bến bờ nào đây?
Đường xa mòn mỏi gót dày,
Tấm thân góc bể chân mây lạng lùng.
Mắt xanh mờ mịt bụi hồng,
Người đi là một tấm lòng theo đi.
Đã bao lần khóc biệt li,
Khóc lần này nữa còn gì nữa đâu?
Từ đây nắng héo mưa nhàu.
Một từ đây, một mối sầu từ đây.
Chén li ca uống cho say,
Lệ Giang Châu thấm cho đầy áo xanh,
Đưa nhau không có trường đình
Lầu hồng lưu lại chút tình phân li.
Hẹn thầm nhau một đêm kia,
Con tàu dừng lại, người đi lại về
ooo
Một mình
Nguyễn Bính
Người có đôi, ta rất một mình
Phong trần đâu dám mắt ai xanh
Đêm nay giǎng rụng về bên ấy
Gác trọ còn nguyên gió thất tình
ooo
Một nghìn cửa sổ
Nguyễn Bính
Một nghìn cái cửa sổ
Đều khép vào đêm qua
Một nghìn bàn tay ngà
Đã thò ra cửa sổ.
Một nghìn cái cửa sổ
Đều khép vào đêm nay
Lại nghìn cái bàn tay
ấy thò ra cửa sổ
Hỡi nghìn cái cửa sổ
Rồi khép vào bên trong
Có thấu tình ta không?
Có thấu tình ta khổ?
Đêm qua và đêm nay
Và nghìn đêm về trước
Tôi đi trên phố này
Tôi đi trên phố khác.
Để mở những bàn tay
Của những nàng gái đẹp
Để muốn rằng đêm nay
Cửa ai buồn chẳng khép
Cửa ai buồn chẳng khép
Cho lòng ta đêm nay
Để lòng ta đêm nay
Mất một người gái đẹp
Cửa hàng nghìn khép lại
Tất cả một đêm nay
Có lòng ta rồ dại
Mở ra muôn ngàn ngày...
ooo
Qua nhà
Nguyễn Bính
Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
Biết đâu, ồ chả nói chòng:
"Làng mình khối đứa phải lòng mình đây!"
Một nǎm đến lắm là ngày
Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.
Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa
Bờ rào cây bưởi không hoa
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo.
Lợn không nuôi, đặc ao bèo
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều
ooo
Quê tôi
Nguyễn Bính
Quê tôi có gió bốn mùa
Có giǎng giữa tháng, có chùa quanh nǎm.
Chuông hôm, gió sớm, giǎng rằm:
Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.
Tôi về đây, đã lâu rồi,
Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa
Tóc tơ, mình liễu da ngà,
Một người càng nhớ, càng xa một người
Ngày trông mây trắng bay hoài,
Đêm mơ áo trắng bay dài nǎm canh
Lòng vàng lạc cánh chim xanh,
Lạc từ cái ý chung tình lạc đi.
Chẳng điên chẳng dại là gì.
Bổng dưng mà biệt mà li mọi người.
Chưa xa đã nhớ nhau rồi.
Nữa là hơn một tháng giời xa nhau.
Người đi nghỉ mát những đâu,
Đồ Sơn, Tam Đảo, nhà lầu xe hơi:
ở đây, tôi chỉ đợi giời
Mưa vàng một trận là tôi lên đường
Sông ngang, núi trái bất thường,
Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi
Mai ngày tôi bỏ quê tôi,
Bỏ giǎng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa.
Đem thân đi với giang hồ,
Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh.
Quê hương chẳng nhớ cũng đành
Cũng xin dâng cả chân tình cho ai
Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?
Ai đem nhuộm lá cho vàng?
Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta.
ooo
Tơ trắng
Nguyễn Bính
Tơ gạo phương xa tản mạn về,
Nắng về đồng lúa chín vàng hoe.
Một con diều giấy không ǎn gió,
õng ẹo chao mình xuống vệ đê.
Nàng đi trong nắng và trong gió,
Hương lúa thơm thơm vướng bước chân.
Tơ gạo lẳng lơ (hay bắt chước?)
vương vào mái tóc, vướng vào khǎn
Nàng dừng bước lại khẽ giơ tay,
Toan gỡ tơ ra trả gió bay.
Nàng nghĩ: "Vương chi tơ trắng nữa!
Tơ hồng ta sớm lỡ se dây".
Nhưng nàng lại nghĩ: "Tự ngày xưa...
Chôn chết yêu đương đến tận giờ,
Gặp gỡ hẳn duyên trời định trước,
Tội gì chẳng để tóc vương tơ!"
Tơ trắng vương trên mái tóc nàng,
Đưa nàng sang trọn bến đò ngang.
Yêu đương sống lại con người ấy
Lại thấy đời tươi tựa nắng vàng
ooo
Tương tư
Nguyễn Bính
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành;
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho.
Bao giờ bến mới gặp đò,
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.
Nhà em có một giàn giầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
ooo
Tựu trường
Nguyễn Bính
Những nàng thiếu nữ sông Hương
Da thơm là phấn môi hường là son
Tựu trường san sát chân thon
Lao xao nón mới màu sơn sáng ngời
Gió thu cứ mãi trêu ngươi
Đôi thân áo mỏng tơi bời bay lên
Dịu dàng đôi ngón tay tiên
Giữ hờ mép áo làm duyên qua đường
ooo
Thơ xuân
Nguyễn Bính
Đây cả mùa xuân đã đến rồi
Từng nhà mở cửa đón vui tươi
Từng cô em bé so màu áo,
Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.
Và tựa hoa tươi cánh nở dần
Từng hàng thục nữ dậy thì xuân
Đường hương thao thức lòng quân tử
Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.
Từng gã thư sinh biếng chải đầu
Một mình mơ ước chuyện mai sau
Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng
Công chúa cài trâm thả tú cầu.
Có những ông già tóc bạc phơ
Rượu đào đôi chén bút đề thơ
Những bà tóc bạc hiền như phật
Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.
Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời
Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi
Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy
Một áng thơ đề nét chẳng phai.
ooo
Thư cho chị
Nguyễn Bính
Viết cho chị cánh thư này,
Một đêm lữ thứ, em say rượu cần.
Nhớ người cách một mùa xuân,
Hình như người đã một lần sang sông.
ồ! Say! thương nhớ vô cùng,
Rượu say lệ ướt khǎn hồng chị ơi!
Làm sao giấc ngủ không dài?
Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?
Làm sao em sống như thừa?
Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau.
Kể từ hai đứa thôi nhau.
Em thường chẳng có đêm nào không say.
Sao em đơn chiếc thế này?
Sao em lại khóc như ngày chị đi...?
ở đây còn có vui gì!
Vườn dâu xa vắng, lối về chị xa.
Con đường sang xóm Trữ La,
Cách một ngày ngựa với ba ngày đò.
Lúc này em nghĩ mà lo
Cứ thương nhớ mãi mà cho hết đời!
Hôm qua có chuyến đò xuôi,
Toan về Hà Nội lại thôi không về.
Em trồng được một cây lê,
Hẹn bốn nǎm nữa thì về hái hoa.
Nhưng là vườn đất người ta,
Mình là khách trọ một và đêm thôi.
Sáng mai có lẽ em xuôi
Nếu không đãng trí và trời không mưa.
Nhưng mà khǎn gói gió đưa
Lại về Hà Nội, thì chưa muốn về.
Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê,
Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông.
ồ! Say thương nhớ vô cùng
Rượu hay lệ ướt khǎn hồng chị cho?
ooo
Thư lá vàng
Nguyễn Bính
Ngồi trên bến gió chờ nàng
Lá đưa thuyền lá vàng sang bến nào?
Bờ sông thấp, nước sông cao
Lá thuyền này đã trôi vào bến anh
Vớt lên, thả xuống sao đành
Anh gửi cho mình giữ lấy mình ơi!
Nàng đẩy một chiếc lá rơi
Không, không, không phải, giấy trời thư anh.
ooo
Thôi nàng ở lại
Nguyễn Bính
Hoa đào từng cánh rơi như tưới
Xuống mặt sân rêu những giọt buồn,
Như những tim tình tan vỡ ấy,
Nhện già giǎng mắc sợi tơ đờn.
Nàng đến thǎm tôi một buổi chiều,
Những mong chắp nối lại tơ yêu.
Nhưng tôi không dám, tôi không thể...
Chắp nối bao nhiêu khó bấy nhiêu!
Nàng hỡi tôi không thể dối nàng,
Dối tôi mà lại nói yêu đương.
Tôi giờ như một người tang tóc
Chả dám cùng ai dệt mộng vàng.
Nàng hãy vì tôi đoạn một lời:
"Từ nay nàng đã hết yêu tôi,
Từ nay ta sẽ xa nhau mãi
Và sẽ quên nhau đến trọn đời."
Nàng hãy đi xây lại cuộc đời
Rồi đây ai nhắc đến tên tôi
Và ai có hỏi: "là ai nhỉ?"
Nàng lạnh lùng cho: "Chả biết ai! "
Tôi sẽ đi đây, tôi sẽ quên
Trọn đời làm một kẻ vô duyên
Trọn đời làm một thân cô lữ
ở mọi đường xa, ở mọi miền...
Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?
Bắt bóng chim sa tận cuối giời?
Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm
Thôi nàng ở lại để... quên tôi.
ooo
Thu rơi từng cánh
Nguyễn Bính
Mùa thu hoa cúc lại tàn
Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!
Người về để lạnh phòng không
Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương,
Có người cung nữ họ Vương
Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.
ooo
Thời trước
Nguyễn Bính
Sáng giǎng chia nửa vườn chè
Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
Vì tằm tôi phải chạy dâu
Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
Chồng tôi thi đỗ khoa này
Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi
Kẻo không rồi chúng bạn cười
Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.
Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
"Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"
Một quan là sáu trǎm đồng
Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.
Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui
Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.
Tôi ra đón tận gốc bàng
Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.
Đêm nay mới thật là đêm
Ai đem giǎng giãi lên trên vườn chè
ooo
Thoi tơ
Nguyễn Bính
Em lo gì giời gió
Em lo gì giời mưa
Em buồn gì mùa hạ
Em tiếc gì mùa thu
Em cứ yêu đời đi
Yêu đời như thuở nhỏ
Rồi để anh làm thơ
Và để em dệt lụa
Lụa dệt xong may áo
áo anh và áo em
May áo nếu lụa thiếu
Xe tơ em dệt thêm
Thơ làm xong anh đọc
Bên anh em lắng nghe
Và để lòng thổn thức
Theo dòng âu yếm kia
Mộng đẹp theo ngày tháng
Đi êm đềm như thơ
Khác nào trên khung cửi
Qua lại chiếc thoi đưa...
ooo
Tì bà truyện
Nguyễn Bính
...Ngẩn ngơ bốn mắt trao nhìn
Đôi môi hé nụ cười duyên não nùng!
Bên ngoài mưa gió mùa đông
Lò hương đã nguội, sáp hồng thì vơi.
Màn the đôi cánh buông rồi
Chǎn hương gối phấn một trời phấn hương
Mắt ngà men rượu yêu đương
Thái sinh dần rõ Ngũ Nương nõn nà.(1)
Tóc nhung viền suốt thân ngà
Nhuỵ hồng e ấp, tình hoa đầu mùa.
Rùng mình như nếm mơ chua
Cái tê tái muốn vỡ bờ hợp hoan.
Nóng sôi ý phượng tình loan
Hỡi ôi! bó sát đôi làn cánh tay!
Thèm mà nín, khát mà say
Xôn xang nhựa mạnh tuôn đầy búp tơ.
Mày cao đôi má chín nhừ
Tân nhân ứa lệ, hoen mờ mắt xanh.
thoắt mà đêm đã tàn canh
sáng bong bóng cá, qua mành mưa bay
nhành hoa tươi ngại ánh ngày
Tiếng gà ướt mượt, giọng đầy nước mưa.
ooo
Tình tôi
Nguyễn Bính
Tình tôi là giọt thuỷ ngân
Dù nghiền chẳng nát dù lǎn vẫn tròn
Tình cô là đóa hoa đơn
Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.
Lòng tôi rối những tơ đàn
Cao vời những ước đầy tràn những mơ
Lòng cô chẳng có dây tơ
Ước sao đến thấp mà mơ đến nghèo.
Hồn tôi giếng ngọt trong veo
Trǎng thu trong vắt biển chiều trong xanh
Hồn cô cát bụi kinh thành
Đa đoan vó ngựa chung tình bánh xe
ooo
Tôi còn nhớ lắm
Nguyễn Bính
Tôi còn gì nữa là tôi!
Thuyền quyên nàng vẫn là người thuyền quyên.
Mùa xuân ấy nàng se duyên
Có đình đổi kiệu, có đèn giǎng hoa.
Tóc tôi để bạc cho già
Đời tôi để rụng cho là đời tôi.
Còn nên nói nữa hay thôi
Gặp nhau một chuyến đò rồi quên nhau.
Tưởng rằng bền, ngỡ rằng lâu
Lửa giầu sang đốt cháy cầu tơ duyên.
Mong chi chắp lại cho liền?
Chín mươi oan khổ đầy lên xứ lòng.
Lều tranh tất cả than hồng
Một trang gió lạnh, mấy dòng thơ mưa
Hỏi rằng tôi đã quên chưa
Tôi còn nhớ lắm và thưa: rất buồn!
ooo
Trường huyện
Nguyễn Bính
Học trò trường huyện ngày nǎm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ
Lá sen vương vấn hương sen ngát
ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ
Em đi phố huyện tiêu điều lắm
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà đến hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi.
ooo
Trời trở gió
Nguyễn Bính
Lá tre rơi xuống đều đều
Cổng làng buông xuống, mưa chiều đổ nhanh
Sân mòn lớp lớp rêu xanh
Le te đàn vịt chạy quanh cửa chuồng
Mấy chiều vắng bặt hơi chuông
Sư bà khuyên giáo thập phương chửa về
Một mình nói, một mình nghe
Ông đồ gấp lịch: "Ngày kia tiểu hàn"
Cô Thơ gái đẹp nhất làng
Nghe trời trở gió may quàng áo bông
Lạnh rồi sắp sửa mùa đông
Người ta sắp sửa lấy chồng hay chưa?
Vội vàng chi mấy cô Thơ
áo bông tuy ấm nhưng chưa bằng chồng
Tôi cầu trời mất mùa đông
Cố nhân xa lắm, áo bông rách rồi
ooo
Truyện cổ tích
Nguyễn Bính
Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm
Kén nhân tài mở Điệp lang khoa
Vua không lấy trạng, vua thề thế
Con bướm vàng tuyền đậu Thảm hoa.
Vua liền gọi gả con gái yêu
Nàng đẹp như em, chả nói điêu
Vua nuông hai vợ chồng phò mã
Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.
Một hôm hai vợ chồng quan Thám
Mê mải xem hoa lạc lối về
Vợ khóc: "Mình ơi! Em hãi lắm!"
Trời chiều lạc lối tới vườn lê.
Vườn đầy hoa trắng như em ấy
Bỗng một bà tiên hiển hiện ra
Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại!
Nữ chúa vườn lê đi thǎm hoa.
Bà thấy vợ chồng con bướm dại
Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê
Đến bên âu yếm bà thương hại:
"ý hẳn hai con lạc lối về?
"Đây về nước Bướm đường thì xa
"Về tạm nhà ta ngủ với ta
"Có đủ chǎn thêu cùng gối gấm
"Có nhiều bánh ngọt ướt hương hoa...
Đêm ấy chǎn êm và gối êm
Vợ chồng ǎn bánh với bà tiên
Ǎn xong thoắt chốc liền thay lốt
Chồng hoá làm anh, vợ hoá em
ooo
Vũng nước
Nguyễn Bính
Hồn tôi như vũng nước đầy
Em như cữ nắng bảy ngày chưa thôi
Nắng đưa vũng nước lên giời
Làm mây lơ lửng để rồi làm mưa
Vũng khô nǎm đợi mười chờ
Mưa sang xứ khác. Ai ngờ hồn tôi.
ooo
Vâng
Nguyễn Bính
Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn?
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn?
Làm sao tôi cứ tương tư mãi,
Người đã cùng tôi phụ rất tròn?
Thì ra chỉ có thế mà thôi?
Yêu đấy? không yêu đấy, để rồi,
Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác,
Dệt từng tấm mộng để dâng ai.
Khuyên mãi son cho chữ "ái tình"!
Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.
Có người, đêm ấy, khoe chồng mới:
"Em chửa yêu ai, mới có mình"
Có người trong gió rét mùa đông
Chǎm chỉ đan cho trọn áo chồng,
Còn bảo: "Đường len đan vụng quá!
Lần đầu đan áo kiểu đàn ông".
Vâng, chính là cô chửa yêu ai,
Lần đầu đan áo kiểu con trai.
Tôi về thu cả ba đông lại,
Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời!
ooo
Vì em
Nguyễn Bính
Vì em là một bài thơ
Vì em là một giấc mơ khôn cùng
Tôi xin ôm lấy vào lòng
Tôi xin giữ lấy trọn vòng thời gian
Tôi xin sung sướng vô vàn
Để ca ngợi, để mơ màng em luôn
Tôi xin dành một chiếc hôn
Đặt lên tất cả tâm hồn thơ ngây
Tôi xin dâng cả bàn tay
Nhẩn nhơ ràng buộc chuỗi ngày lơ thơ
Tôi xin kính cẩn vọng thờ
Thắp hương cầu nguyện bên bờ sông yêu
Nhưng đau lòng biết bao nhiêu!
Người tôi yêu chỉ biết yêu như người
Chỉ cho tôi những nụ cười
Chỉ cho được những lời ái ân
Bắt tôi dan díu lụy trần
Bắt tôi chiều chuộng tấm thân nõn nà
Bắt tôi sống giữa phồn hoa
Giữa nơi cát bụi nhưng mà than ôi!
Ngẩn ngơ đứng giữa chợ đời
Tôi tìm đâu thấy mảnh trời thần tiên
Tôi tìm đâu thấy Đào Nguyên
Hỡi chàng Lưu, chúng ta điên mất rồi
Còn lo ân ái với đời
Còn toan ân ái với người trần gian
Giấc mơ đến thế là tan
Bài thơ đến thế là tàn bài thơ
Tôi xin em chớ đợi chờ
Tôi còn theo đuổi giấc mơ khôn cùng
ooo
Vu quy
Nguyễn Bính
Tháng chạp cho cải hoa vàng
Cho cam da đỏ, cho nàng vu quy
Nàng về mãi xứ bên kia
Cam thôi màu đỏ, bướm chê hoa vàng
Sáng nay sương suống đâỳ làng
Tưởng như khói pháo đưa nàng nǎm xưa
Nàng về kẻ đón người đưa
Tôi chờ gì nữa mà chưa giang hồ?
Sông Thương cách mấy lần đò
Chợ Hoàng họp mãi bao giờ cho tan!
ooo
Xuân về
Nguyễn Bính
Đã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong
Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe
Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi
Thong thả dân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng
Trên đường cát mịn một đôi cô
Yếm đỏ khǎn thâm trẩy hội chùa
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc
Tay lần tràng hạt miệng nam mô.
Thư mời tham gia xây dựng
Cổng Thông Tin Điện Tử Họ Nguyễn Việt Nam
*************************
Kính gửi : Cộng Đồng Họ Nguyễn Việt Nam.
Họ Nguyễn chúng ta là một dòng Họ rộng lớn và rất nhiều chi, nhiều nhánh Họ rộng khắp trên toàn quốc và cả thế giới. Việc thành lập một Cổng Thông...