CỘNG ĐỒNG HỌ NGUYỄN VIỆT NAM - CỔNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ
NHỮNG KHÚC RỜI SÀI GÒN - THƠ NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
Thứ sáu - 26/04/2019 03:46
NHỮNG KHÚC RỜI SÀI GÒN - THƠ NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
Nơi ấy, thành phố phương Nam nắng và gió
Ta đi về hai mươi năm
Hết cả tuổi trẻ của ta
Vẫn không hiểu hết một con đường
Thành phố có bao nhiêu con đường
Không thể đếm hết
Ta yêu thành phố như yêu một vết thương, một tuổi xuân ta đã qua
Yêu những giấc mơ dù biết không bao giờ có thật
Bạn bè đến và đi như thác lũ
Sống và quên, sống rồi quên
Đôi khi đọc một câu thơ viết ngày xưa bỗng muốn khóc
Nơi ấy ta chưa từng được yêu thương
Sống một đời trong hẻm trọ
Những giấc mơ sợ hãi mất máu
Chưa bao giờ được là người Sài gòn đúng nghĩa
Chỉ riêng những câu thơ thả niềm mơ ước kiệt sức
Chưa bao giờ ta nhớ ngày xưa như hôm nay
Nơi ấy người con gái nào đi qua đời ta
Sao buồn thế
Với cuộc đời gắng gượng đã bao giờ ta ôm nổi em trong tay
Tiếng cười trên môi đã tắt
Màu mắt bạc dần nhuốm những lo toan
Hy vọng đổ xuống như thành trì, như cát sa mạc
Nơi ấy ta với thời gian
Hát mãi một tình yêu đứt gãy với cuộc sống
Dòng người như thác lũ
Nỗi nhớ và niềm đau vẫn bao quanh...
Ta chỉ có thể hát những khúc rời
Nắng, gió
Và gương mặt buồn trong chiều tháng Bảy...
Cũng chính vì sự đa dạng, và gắn liền với nhiều sự đổi thay trong quá trình phát triển dòng họ đó, mà ít nhiều đến bây giờ chúng ta đã phần nào bị thất lạc hoặc mất kết nối với các nhánh họ và những tư liệu lịch sử từ ngàn năm ông cha ta, ông bà ta để lại.
Với mục đích xây dựng một kênh...